In Buddhism, to keep the vegetarian diet is to uphold a precept: non-killing / non-harming. It's a way for us to cultivate compassion.
Tác giả: Vô Thường
Nguồn bài viết & ảnh minh họa: Trang facebook Vô Thường
Trưa nay vô tình mình gặp lại em trong quán cơm chay đông đúc trên đường Lê Hồng Phong.
- Lâu quá không thấy em, 3 năm rồi nhỉ?
- Dạ, 3 năm. Từ ngày đó, em nghỉ làm trình dược viên luôn.
- Ủa, chứ bây giờ em làm gì, quay lại nghề y hả?
- Không ạ, em ở nhà mẹ nuôi.
Mình đùa: Chời chời, bác sĩ ra trường loại giỏi, đi làm trình dược luôn đạt sale khủng mà bây giờ ở nhà mẹ nuôi. Em cười nụ cười đôn hậu.
- Anh ăn chay trường hay ăn chay đụng vậy?
- Anh ăn chay đụng. Bữa nào đụng hội nghị, hay đụng độ với bạn bè thì ăn mặn. Còn em?
- Em ăn được 3 năm.
- Ăn chay trường luôn hả?
- Dạ. Em ăn chay trường thì có gì đâu mà anh nhìn em giống người ngoài hành tinh vậy?
Thú thật lúc đó mình rất ngạc nhiên, không phải do em cũng ăn chay trường, nhưng vì mình thấy em khác ngày xưa nhiều quá. Đâu rồi cô gái trang điểm rất cá tính, lúc nào cũng tự tin rằng mình đẹp thông minh, luôn đạt được nhiều thành tích? Đâu rồi cô gái cứ hễ cất lời lên là chê bai người này, chỉ trích người khác? Đâu rồi cô gái có đôi chân mày hay nhíu lại, vẻ đi hấp tấp? Bây giờ nơi em, có cái gì đó thật ấm áp bình an. Dáng đi thì nhẹ nhàng, cử chỉ thì khoan thai, đôi mắt như biết cười lúc nào cũng lấp lánh niềm vui.
- Em khác ngày xưa quá.
- Anh cũng khác ngày xưa nữa, vì dòng sông luôn trôi chảy mà.
Em nói xong lại cười.
Ừ thì dòng sông luôn trôi chảy. Có một câu triết lý rất hay rằng: Không ai tắm hai lần trên một dòng sông. Và mình cũng bắt chước triết lí: Ngay khi anh bước xuống dòng sông, anh đã không còn là anh nữa. Mỗi sát na là mỗi một con người khác. Vậy mà đôi khi chúng ta cứ thích phán xét đánh giá người khác qua một biểu hiện, qua một ngày một tháng một năm họ đã sống bằng những thành kiến kinh nghiệm của mình. Có ai hiểu đôi khi thành kiến ấy, kinh nghiệm ấy cũng vô thường.
Lúc em chào mình về, mình nghe hương ngọc lan từ mái tóc em bay nồng nàn trong gió. Chợt mình lặng người khi nhớ đến câu nói trong chốn thiền môn: Tướng tự tâm sinh, tướng tự tâm diệt. Khi trong trái tim con người tràn đầy sự hiểu biết và tình yêu, thì khuôn mặt sẽ biểu hiện rất bình an, thư thái và rạng ngời.
"Từng bước gió mát dậy. Từng bước nở hoa sen."
Và em gửi mình một bức ảnh hoa sen nhỏ phía sau có dòng chữ :
"Ăn chay, theo Phật giáo, đó là giới luật: Tránh sát sanh, tránh tạo nên oán nghiệp, và tránh làm tổn thương sự sống muôn loài. Đó là cách để nuôi dưỡng lòng từ bi.
Còn theo khoa học thì sao? Khi con người hay con vật trong trạng thái căng thẳng, sợ hãi, các cơ quan nội tiết sẽ tiết ra rất nhiều hormon như các catecholamin, steroid ... Những hormon ấy vừa là chất bảo vệ vừa là chất độc. Hãy quan sát một con thú bị giết, nó chưa sẵn sàng để chết, nó run sợ đau đớn khiếp hãi, toàn bộ cơ thể nó tiết ra đầy độc chất. Và con người ăn những miếng thịt đầy độc chất đó vào. Điều gì sẽ xảy ra sau đó? ..."
"Hãy sống hãy ăn và hãy trải nghiệm, bạn sẽ có câu trả lời."