Con gì thế...
Tác giả: Không rõ nguồn
Trên băng ghế người thanh niên đọc báo
Cạnh cha già dưới bóng mát cây xanh
Chú sẻ con bay đến hót trên cành
Cha liền hỏi: "Đó là con gì thế?"
Con vội đáp: "Ấy là con chim sẻ"
Nhìn chú chim, cha lại hỏi người con
Nén bực mình, âm giọng khó chịu hơn:
"Tôi đã bảo với cha là chim sẻ!"
Nghe tiếng động, chim bay cao thật lẹ
Hướng theo chim, tay che mắt nhìn xa
Giọng trầm trầm cha lại hỏi lần ba
Cũng như trước: "Đó là con gì thế?"
"Con chim sẻ, cha à, con chim sẻ!"
Nhìn cha già, với đôi mắt đứng tròng
Và tuông ra những bực bội trong lòng
Dằn từng chữ, hét to: "CON... CHIM... SẺ!"
Cha lại hỏi lần thứ tư :"Gì thế?"
Con hét lên nghe lớn tiếng nặng lời
"Ông đang làm gì vậy, hả ông ơi!
Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi nhé
Là chim sẻ, đó là con chim sẻ
Có biết không, sao cứ muốn hỏi hoài?"
Cha đứng lên ra dấu chờ chút thôi!
Rồi cất bước. Con nhìn: "Đi đâu thế?"
Vào nhà lấy đem ra trang nhật ký
Trao vào tay, bảo đọc lớn nghe con!
Nghe lời cha, cất giọng đọc trầm buồn
Từng câu chữ từng cảm thương vời vợi!
Vài ngày nữa con trai đầy ba tuổi
Hai cha con ngồi ghế đá công viên
Một chú chim đang nhảy nhót cạnh bên
Con lên tiếng hỏi tôi "con gì thế?"
Nghe con hỏi, tôi trả lời "chim sẻ"
Hăm mốt lần, con vẫn hỏi một câu
Hăm mốt lần, "là chim sẻ" giống nhau
Tôi ôm nó mỗi lần nghe con hỏi
Cứ như thế, bên trả lời bên hỏi
Cứ lặp đi lặp lại mãi không ngừng
Niềm yêu thương thay vì phải nổi khùng
Với đứa bé đầy vô tư tuổi nhỏ.
Tình phụ tử vẫn cao như thế đó
Mới biết đời nước mắt vẫn chảy xuôi
Trả cho cha, cao lắm bốn lần thôi
Lòng hậm hực, đã buông lời bất mãn
Công nuôi dưỡng, cha cho con vô hạn
Hăm mốt lần, lòng tràn ngập thương yêu
Cho thì nhiều, khi nhận chẳng bao nhiêu
Cũng vui vẻ! Ôi lòng cha cao quý!
Vòng tay siết, ôm cha đầy ngấn lệ
Đôi môi này dâng tặng một nụ hôn
Trong thâm tâm lòng cảm xúc vô ngôn
Nay đã hiểu lòng cha như núi Thái.
Con xin nguyện nhớ ơn cha mãi mãi !