The Vietnamese language is tonal and melodious. Many Vietnamese people can write poetry effortlessly, for their mother tongue is inherently musical. The country has many great poets. Among the famous ones was Mr. Kim Tuấn (1938-2003), whose several poems were adapted into popular songs.
This nostalgic poem, titled "My Childhood Time," is quite rich in nature imagery: soaring egrets in the eve, twilight on a golden fragrant rice field, moon shadow suspending above the bamboo grove at village's end, a singing cricket, a fluttering butterfly, a crowing rooster...
Mother's shadow envelops my life like a cooling banyan tree
The banyan tree at the village's gate is there still, but where are you now, Mother?
I return... our homeland is as ever.
Alone I embrace my youth and cry
O Mother of mine!
Thời tuổi nhỏ của tôi
~ Kim Tuấn (1938-2003)
Thời tuổi nhỏ của tôi.
Buổi chiều ở quê nhà có cánh cò bay lên
và hoàng hôn chìm xuống trên cánh đồng vàng thơm lúa mới.
Đêm - có bóng trăng treo trên bờ tre cuối xóm
và tiếng chuông chùa rơi xuống trên dòng sông nước chảy êm đềm.
Thời tuổi nhỏ của tôi.
Buổi sáng có con chim bói cá đứng nhìn mẹ tôi giặt áo bên sông,
có con chim chào mào nghiêng đầu nghe tiếng mõ đàn trâu đưa nhau ra đồng cỏ,
nghe tiếng trống trường gọi lũ trẻ trên các nẻo đường quê.
Thời tuổi nhỏ của tôi.
Đêm nằm nghe tiếng thoi đưa của mẹ trên khung cửi.
Tấm vải thô mẹ dệt vội để kịp phiên chợ tuần.
Mẹ kiếm từng đồng xu nuôi tôi khôn lớn.
Những đồng xu làm nên bếp lửa gia đình.
Thời tuổi nhỏ của tôi.
Con dế hát trong bờ cỏ mục.
Con bướm bay bên bờ giậu nhà người.
Con gà gáy giữa trưa buồn tẻ.
Mẹ kĩu kịt đôi quang gánh qua cầu.
Lưng mẹ còng xuống theo ngày tháng để cho tôi có thể đứng thẳng với đời.
Cuộc đời trước mặt và mẹ ở sau lưng.
Bóng mẹ phủ lên đời con như cây đa bóng mát.
Cây đa đầu làng còn đó mà mẹ nay đâu?
Con trở lại... quê nhà nay vẫn như xưa.
Một mình con ôm lấy tuổi trẻ của mình mà khóc.
Mẹ ơi!