A Vietnamese judge admitted he was "ashamed" of the consequences of his addicitive behavior and was determined to quit smoking more than a decade go. He is now in his 80s, saying he's feeling better and happier.
Nghê Trường SinhBỏ thuốc lá vì xấu hổ
Vì ghiền thuốc lá tôi đành phải gánh chịu hai lần tủi nhục trong đời.
Lần thứ nhất: tháng 11-1975, tôi nhận chức phó chánh án Tòa án nhân dân tỉnh Cà Mau. Sau đó, được phân công đi dự hội nghị tòa án nhân dân tối cao ở Hà Nội, rồi về Thái Bình. Các đồng chí tỉnh ủy, ủy ban, tòa án nhân dân tỉnh tiếp đón nồng hậu, thân tình và mời ở lại một đêm chiêu đãi văn nghệ chèo Quan Âm Thị Kính.
Hơi lạt miệng thèm thuốc, tôi vội móc túi lấy thuốc lá đốt hút trong rạp như ở tỉnh nhà, mắt không rời từng động tác diễn xuất của diễn viên.
Bỗng nhiên trên gác lầu hai có bóng đèn pin rọi thẳng chói lòa vào mặt tôi. Tức giận ngẩng đầu lên định quở trách: "Ai dám vô lễ đến thế đấy?". Chưa kịp mở miệng thì một ông bạn ngồi bên cạnh tôi kề tai nói nhỏ: "Hút thuốc lá nơi công cộng, bảo vệ rọi đèn pin cảnh báo bác đấy". Vỡ lẽ giật mình, luýnh quýnh, tôi giụi lia giụi lịa điếu thuốc, mặt mày sượng ngắt.
Trên sân khấu chèo đến đoạn Thị Mầu ẻo lả gợi tình, lẳng lơ trơ trẽn, khán giả rộ cười biếm nhẽ, còn tôi thì nín thinh, ngỡ ngàng, bẽn lẽn, cay như ăn ớt hiểm.
Lần thứ hai: 22 năm sau (1997) nằm điều trị tại Bệnh viện Thống Nhất, TP.HCM. Dù bảng cấm hút thuốc treo tại phòng bệnh tôi vẫn lén hút thuốc lá thường xuyên. Một hôm thức giấc nửa đêm, thèm thuốc, tôi rón rén vào nhà vệ sinh khóa cửa lại, đốt một điếu hút ngon lành rồi nhẹ bước về giường ngủ một giấc đến sáng.
Hộ lý vào quét dọn phòng bệnh, mở cửa làm vệ sinh toilet, lật đật lùi ra, cô la lên: "Ai hút thuốc lá trong nhà vệ sinh mà hơi thuốc nực nồng vậy?". Không một ai trả lời, cô tiếp tục giội nước, lau chùi, miệng không ngớt cằn nhằn quở trách.
Phòng bệnh có hai giường, hai bệnh nhân: giường bên cạnh bệnh nhân quê Hà Nội không hút thuốc lá, tôi hút thuốc lá vàng tay. Cảnh ngộ diễn ra khiến tôi hổ thẹn, lấy chăn đắp đầu, không dám lên tiếng nhận tội của mình. Là con nghiện thuốc lá, tôi biết chắc cô hộ lý đang quở trách mình... Nhưng tôi chỉ biết nằm lì, im thin thít, miên man suy nghĩ rồi tự trách mình "không tự trọng", "vô kỷ luật", "đau đớn lắm", "xấu hổ lắm".
Bị thuốc lá quật ngã, tôi suy nghĩ và tự hỏi mình: "Thuốc lá là cái thớ gì mà làm mình thân tàn ma dại, xấu hổ, nhục nhã đắng cay như thế này?".
Tiếp tục đấu tranh nội tâm, củng cố quyết tâm, giảm dần mật độ hút, chờ đến thời cơ ít bữa nữa là 31-5, ngày toàn thế giới không hút thuốc lá, cũng là ngày tuyên thệ với lòng mình, đoạn tuyệt thuốc lá với đời tôi.
Sáng 31-5-1997 tại Bệnh viện Thống Nhất, sau khi ăn sáng tôi lấy một điếu thuốc hút, số còn lại nhét trong cặp, không để trong túi như mọi lần. Tôi tự nhủ: "Thuốc lá còn đó nhưng cấm mày hút nữa. Mày đã thấy tác hại và nhục nhã đối với đời mày rồi. Phải chấm dứt ngay".
Đúng vậy, từ hôm ấy đến nay hơn mười năm trôi qua tôi không bao giờ cầm hoặc hút một hơi thuốc lá.
Cai được thuốc lá hết sức phấn khởi, vừa điều trị, an dưỡng phục hồi chức năng, thể dục dưỡng sinh, ăn ngủ điều độ... các bệnh phát hiện năm 1980 giảm nhiều, có bệnh khỏi hẳn. Tôi tăng 10kg (55 lên 65kg) mập mạp, hồng hào, trí nhớ tương đối tốt, lạc quan yêu đời, dù đã 82 tuổi. Hiện nay chủ yếu còn thiếu máu cơ tim nhưng nhẹ hơn lúc hút thuốc lá.
http://tuoitre.vn/Chinh-tri-xa-hoi/Song-khoe/260047/Bo-thuoc-la-vi-xau-ho.html