Sunday, May 22, 2011

Người Trường Chay: Giáo sư tiến sĩ Gia Nã Đại Andrew Hunt

Dr. Andrew Hunt, an ethical vegan, is associate professor of history at the University of Waterloo, Canada and the Director of the Tri-University Graduate Program in History. A recipient of the Distinguished Teacher Award, he specializes in the United States history and teaches courses on the Civil Rights Movement, the Cold War, the Vietnam War, and others. Dr. Andrew Hunt is the author of “The Turning: A History of Vietnam Veterans Against the War” (New York: New York University Press, 1999) and “David Dellinger: The Life and Times of a Nonviolent Revolutionary” (New York: New York University Press, 2006). 

Besides being accomplished scholar, he is also a proud father of two. Among his varied interests, Dr. Andrew loves old movies, bird watching, writing fiction, and playing video games. An animal lover since childhood, he has been speaking from the depth of his compassionate heart on behalf of the voiceless and the enslaved. Read his blog by clicking here. (please scroll down for Dr. Andrew Hunt’s first post on why he went vegan)

Dr. Andrew, thank you for using your eloquence to help restore much needed justice and benevolence on Earth. Animal friends love you, and we do too.

Giáo sư tiến sĩ Andrew Hunt giảng dạy môn lịch sử tại đại học Waterloo, Gia Nã Đại, chuyên về lịch sử Hoa Kỳ và các lớp như Phong trào Nhân quyền, Chiến tranh Lạnh, Chiến tranh Việt Nam. Ông được trao giải Nhà giáo Ưu tú và là tác giả của hai quyển sách “Thay đổi: Lịch sử cựu chiến binh Hoa Kỳ chống chiến tranh Việt Nam”“David Dellinger: Cuộc đời và thời đại của một nhà cách mạnh bất bạo động.”  Trong bài sau đây, ông giải thích vì sao ông trở thành người thuần chay.

Thứ tư, 13 tháng 1, 2010
Từ thịt sang chay
Andrew Hunt
("From Omnivore to Vegan" - do Việt Nam Ăn Chay chuyển ngữ với sự cho phép của tác giả, giáo sư tiến sĩ Andrew Hunt)

“Thú vật không phải để dùng.”

Sáu chữ đó đã thay đổi đời tôi.

Tôi đã sống hầu hết cuộc đời tôi – cho đến năm ngoái, thật ra là vậy – làm một người ăn thịt. Tôi đã ăn gần như mọi loại thịt nào có thể tưởng tượng được, từ ốc sên đến thịt bò bison. Tôi đã sống trong sự phủ nhận. Tôi đã rất thành thạo với nghệ thuật tách ly. Dĩ nhiên, tôi biết ham-bơ-gơ đến từ bò, cốc-lết đến từ heo, gà đến từ... gà. Nhưng tôi đã không dừng lại để suy nghĩ về hệ quả đạo đức mỗi khi tôi ăn thịt hoặc sản phẩm nào khác từ động vật. Tôi hài lòng ăn uống, chẳng bao giờ cộng 2 với 2 thành 4, chẳng bao giờ hiểu sự tương quan liên hệ. Thức ăn lúc trước của tôi, không máu me, được gói kín, đựng bằng miếng xốp trắng như tuyết, đã khiến đầu óc tôi hoàn toàn không hề nghĩ đến nỗi khổ đau khi miếng thịt đó bị mang từ trang trại chăn nuôi (factory farm, còn gọi là “trang trại nhà máy”) đến cửa hàng.

Sự thật là, từ trước đến nay tôi đã ăn thịt mà không nghĩ ngợi chi về điều đó. Và, mỉa mai thay, tôi đã ăn thịt trong khi lại nói rằng tôi thương thú vật. Một trong những quyển sách đầu tiên mà tôi được đọc, quà của mẹ tôi, có tựa là “Vì Thương Thú Vật Bé Con.” Tôi thích thú vật lắm. Tôi đã giúp những chú mèo không nhà. Tôi đã cứu những cô chó bị thương. Tôi đã ôm ấp chuột cảnh hamster, cầm két parakeet trên ngón tay trỏ và cho chúng ăn hạt, đến gần dê, lợn trong các sở thú cho loài người vuốt ve. Tôi đã cưỡi ngựa, cưỡi lừa. Tôi đã vắt sữa bò. Tôi đã cho thỏ ăn ở nhà người em họ. Tôi đã rượt đuổi các chú gà trống, và họ đã rượt đuổi tôi. Những chuyến đi sở thú là những dịp được tôi yêu thích.

Thú vật luôn có một chỗ đứng quan trọng trong đời tôi. Tôi đã từng nuôi mèo, chó, chuột nhảy gerbil, chim, cá, và thằn lằn.

Nhưng không biết vì sao, tôi đã có thể bỏ miếng thịt bò ham-bơ-gơ, bít-tết, gà, cá vào miệng mà không đắn đo nghĩ ngợi. Sự kiện đó, tôi nghĩ, là bằng chứng hùng hồn cho sức mạnh của sự phủ nhận.

Tôi không còn trong tình trạng phủ nhận nữa. Tôi đang tỉnh thức. Giờ đây tôi có thể thấy. Tôi biết “tái sinh” có nghĩa là gì. Khi bạn bỗng nhiên đến một đẳng cấp mới của tâm thức, bạn bắt đầu thấy mọi việc khác xưa. Mùi bỗng có ý nghĩa mới. Màu sắc bạn chưa bao giờ để ý đến trước đây, bỗng dưng mở rộng chân trời của bạn. Độ mịn mà bạn từng xem là bình thường, đang phản chiếu lại và thay đổi cách bạn nhìn mọi việc.

Trong một thời gian dài, tôi đã có những hoài nghi đăng đẳng về việc ăn thịt và những sản phẩm động vật khác, nhưng tôi đã có thể gạt bỏ những hoài nghi đó sang một bên. Tôi không thể nào làm như vậy được nữa.

Chỉ riêng ở Hoa Kỳ, cứ mỗi giờ là có 10 triệu thú vật bị giết. Có nghĩa là 10 tỷ thú vật sống trên bờ và hàng tỷ tỷ loài vật dưới nước. Đa số bị giữ trong những trang trại nhà máy, sống trong những điều kiện cực kỳ gò bó. Một số các trang trại chăn nuôi này bẩn thỉu, đầy hành hạ và bạo lực. Một số khác sạch, hiện đại, hoạt động hữu hiệu và giảm tối đa sự đau đớn.

Nhưng chớ nên lầm lẫn: Không có cách nào thật sự là nhân đạo để giết một con vật. Chỉ có những cách giết kém man rợ hơn những cách khác mà thôi.

Tôi bắt đầu trang blog này vì tôi đã có chút khái niệm về một lối sống hoàn toàn khác. Tôi muốn nói đến lối sống thuần chay.

Trước kia tôi đã nghĩ những người thuần chay là.. tửng tửng. Tôi từng nghĩ họ ấm đầu. Cuồng tín. Những người làm việc tốt nhưng lại đi quá đà. Dân hippie quá lãng mạn, đầu óc lâng lâng trong tầng mây. Tôi có thể hiểu vì sao người ta ăn chay và thề không ăn thịt nữa. Nhưng tại sao lại thuần chay và không dùng bất kỳ sản phẩm thú vật nào, ngay cả gối bằng lông ngỗng và áo da?

Câu trả lời đã đến khi tôi xem một phim tài liệu của HBO năm ngoái [2009], tựa là “Cái Chết trong một Trang trại Nhà máy,” về việc đối xử tàn nhẫn với những con heo trong một nông trại ở Ohio. 5 phút sau khi xem phim tài liệu đầy tác động này, tôi vói lấy bộ điều khiển từ xa. Tôi đã không chịu nổi. Lúc đó tôi sắp đổi đài, nhưng rồi tôi dừng lại. Tôi bắt buộc mình phải xem. Và bộ phim tài liệu đó đã thật sự đánh thức tôi ra khỏi một giấc ngủ mê man, đầy tự mãn. Một giấc ngủ mà tôi đã trải qua suốt cuộc đời tôi.

Sau khi xem “Cái Chết trong một Trang trại Nhà máy," tôi bắt đầu đọc bất cứ những gì tôi có thể tìm được. Đặc biệt, tôi đã chịu ảnh hưởng rất nặng bởi các bài viết của Gary Francione, một học giả luật pháp rất tài ba, người tranh đấu hàng đầu cho thú quyền (và một người thuần chay). Sau khi đọc các bài của [giáo sư tiến sĩ luật] Francione và xem các băng thu hình của ông, tôi đã kết luận rằng loài người tuyệt đối không có quyền để bắt thú vật làm nô lệ cho bất kỳ mục đích gì, dù đó là cho trang trại nhà máy, thử nghiệm, hoặc để giải trí.

Theo quan điểm của tôi, xin nhận thú nuôi có thể chấp nhận được, vì họ là một thành viên trong gia đình. Nhưng tôi sẽ không còn dùng bất kỳ sản phẩm động vật nào, vì tôi tin rằng hệ thống sát sinh quy mô hiện nay là bất công và cần phải giải thể. Một phần trong hệ thống đó là lạm dụng thú vật cho những sản phẩm khác, như sữa, quần áo, v.v.

Tôi không có ý giảng đạo. Thật vậy, trên blog này tôi sẽ chỉ rao giảng đến chừng đó thôi. Tôi dự tính dùng blog này để chia sẻ thông tin cho những người thuần chay và những người ủng hộ thú quyền. Là công dân Gia Nã Đại, tôi tin rằng phong trào thú quyền trên quê hương tôi cần phải mạnh hơn, cần phải cảnh giác, và cần phải từ bi, bất bạo động. Phỉ báng và dùng những chiến thuật bạo lực không phải là cách để làm. Đó không bao giờ là cách để làm cả.  Không có chính nghĩa nào – ngoại trừ tự vệ, có lẽ vậy –  xứng đáng cho chúng ta phương hại kẻ khác, dù kẻ khác đó là người hay là một động vật không phải người.

Môt năm trước đây, nếu bạn bảo tôi: “Andrew, giờ này sang năm, anh sẽ là người thuần chay,” có lẽ tôi sẽ cười to và nhìn bạn như thể bạn là một tên khùng.

Nhưng nhiều thứ có thể thay đổi trong một năm. Người ta thay đổi. Tôi đã thay đổi. Giờ đây tôi hạnh phúc hơn. Tất nhiên, thỉnh thoảng tôi cảm thấy tội lỗi về tất cả những thứ thịt mà tôi đã ăn trong vòng 40 năm đầu của đời tôi. Rất tiếc là tôi không thể đi ngược dòng thời gian để xóa việc tôi ăn thịt. Tôi chỉ có thể mở mắt nhìn sự thật và lên tiếng cho những loài không tiếng nói. Tôi chọn tựa “Tất cả chúng ta đều là động vật” cho trang blog này vì loài người cũng là động vật. Không ai hoàn mỹ cả. Nhưng có một điều cho tôi hy vọng về nhân loại: Người ta thay đổi. Có khi, họ thật tình tiến bộ. Khi điều đó diễn ra, thì quả là một điều rất đẹp để chứng kiến.

Những ai thuần chay và ủng hộ quyền thú vật cần thành lập cộng đồng của những người cùng chung chí hướng để đấu tranh cho sự giải thoát của bạn thú.

Thay đổi bắt đầu từ cá nhân. Và thay đổi bắt đầu ở nơi đây, ngay bây giờ.



The following article originally appeared on

Re-posting with kind permission from the author, Dr. Andrew Hunt.

Wednesday, January 13, 2010
From Omnivore to Vegan 

“Animals are not ours to use." 

Those six words have changed my life.

I have lived most of my life - up until last year, as a matter of fact - as an omnivore. I ate nearly every kind of meat imaginable, from snails to bison. I lived in denial. I had grown adept in the art of disassociation. Sure, I knew that hamburger came from cows, pork chops from pigs and chicken from... well, chicken. But I did not stop to think about the moral implications of what I was doing each time I ate meat and consumed other animal products. I ate and drank in complacency, never putting two and two together, never connecting the dots. The meat I ate, bloodless and shrink-wrapped in white-as-snow styrofoam holders, was completely disconnected in my mind from the suffering that was caused to get it from the factory farm to the store.

Truth is, I've eaten meat as far back as I can remember without thinking much about it. And, ironically, I did so at the same time that I professed my love for animals. One of my first books, a gift from my mother, was called “For the Love of Baby Animals.” I adored animals. I helped homeless cats. I assisted injured dogs. I cuddled with hamsters, held parakeets on my index finger and fed them seed, and mingled with goats and pigs in petting zoos. I've ridden horses and donkeys. I've milked a cow. I fed the rabbits at my cousin's house. I chased roosters and roosters chased me. Trips to the zoo were a cherished event.

Animals have always played a central role in my life. At one time or another, I've owned cats and dogs, gerbils and birds, fish and lizards.

But somehow, I was able to put hamburger and steak and chicken and fish in my mouth without even thinking twice about it. That fact, I think, speaks volumes about the power of denial.

I am no longer in a state of denial. I am awake. I can see now. I know what it means to be "born again." When you suddenly attain a new level of consciousness, you begin to see everything differently. Smells take on new meaning. Colours you never noticed before suddenly expand your horizons. Textures you took for granted begin to reverberate and change your way of looking at things.

For a long time, I had nagging doubts about eating meat and consuming other animal products, but I managed to cast those doubts aside. I can't do that any longer.

Ten million animals are killed per hour in the United States alone. That translates to 10 billion land animals and billions of aquatic animals. Most are kept in factory farms, living in extremely cramped conditions. Some of the factory farms are foul and full of abuse and violence. Others are clean, modern and operate efficiently with as little pain as possible.

But make no mistake: There is no humane way to kill an animal. Some methods are less barbaric than others.

I am starting this Blog because I have had a taste of what it is like to live an entirely different way. I'm talking about the Vegan Lifestyle.

I used to think Vegans were - well - nuts. I thought they were out to lunch. Crackpots. Do-gooders who took doing good too far. Starry-eyed hippies with their heads in the clouds. I understood why somebody would become a vegetarian and swear off meat. But why become a vegan and stop using all animal products, even down pillows and leather jackets?

The answer came to me when I was watching an HBO documentary last year titled Death on a Factory Farm, about the horrific treatment of pigs on a farm in Ohio. After five minutes of watching the powerful documentary, I reached for the remote control. I couldn't take it anymore. I was about to switch off the television, but then I stopped. I forced myself to watch it. And the documentary literally woke me up out of a deep, complacent slumber. A slumber that I'd been in my entire life.

After watching Death on a Factory Farm, I began to read everything I could get my hands on. In particular, I was heavily influenced by the writings of Gary Francione, a brilliant American legal scholar and the nation's leading animal rights advocate (and a vegan). After reading Francione's writings and watching his videos, I came to the conclusion that human beings have absolutely no right to enslave animals for any purpose, whether it is for factory farming, testing or entertainment purposes.

It is acceptable in my view to adopt pets, because they're part of one's family. But I will no longer consume animal products of any kind, because I believe the massive slaughter system that now exists is unjust and needs to be dismantled. And part of that system is also the exploitation of animals for other products, such as milk, clothing, etc.

I don't wish to preach. In fact, this is about as preachy as I'm going to get on this Blog. I intend to use this Blog simply to distribute information to vegans and supporters of animal rights. As a Canadian, I believe that the animal rights movement in my country needs to be stronger. It needs to be vigilant. And it needs to be compassionate and nonviolent. Vilifying and resorting to violent tactics is not the way to go. It is never the way to go. No cause, save perhaps self-defense, is worth hurting another - whether that "other" is a human being or a non-human animal.

A year ago, if you would've told me, "Andrew, by this time next year, you'll be a vegan," I probably would've laughed and looked at you like you were a nut.

But a lot can change in a year. People change. I changed. I'm happier now. Sure, I feel guilty sometimes about all the meat I consumed over the span of my first forty years. Sadly, I can't go back and un-eat it. All I can do is open my eyes to the truth and advocate for the voiceless. I picked the title "We're all Animals" for this Blog because human beings are animals, too. None of us is perfect. Yet there is one thing that gives me hope about humanity: People change. Sometimes they actually improve. It is a beautiful thing to witness when it actually happens.

Those of us who are vegans and animal rights supporters need to form communities of kindred spirits who fight the good fight for the liberation of our fellow animals.

Change starts with the individual. And it begins in the here and now.