"Will you be my vegan?"
The adventure continues: vegans Guo Jing and Huang Rong were assigned as their King's undercovered guards in Cancún, Quintana Roo, Mexico for the COP 16, United Nations Climate Change Conference. They were joined by sidekick Yang Kang and Mu Nianci, his bride-to-be and a vegan. In this episode, she asked him to be vegan with her. People from this gorgeous town also enjoyed Huang Rong's vegan treats. Kỳ trước: Quách Tĩnh Hoàng Dung Ăn Chay (Hồi 21)
Thơm Thơm Chiêu Nho nữ hiệp mải âm thầm diện bích, “nhìn lại mình đời đã xanh rêu” nên không nghe tiếng điện thoại đang rung và chớp ánh sáng, đồng thời theo điệu nhạc Für Elise của Beethoven.
Cách đó trên 1000 dặm dài thiên lý, tức khoảng 1.750 cây số đồng hồ, về phía đông bắc, chỉ vài giây sau, điện thoại lại ngân vang, khi thì nghe như tiếng đại hồng chung, khi thì như tiếng hải triều âm. Âm nào thì âm, vẫn không ai tri âm.
Hoàng Dung Ăn Chay (HDAC): Ấy chà, sao không ai bắt máy vậy cà?
Quách Tĩnh AC: Dung nhi gọi giờ này, có lẽ trời đang sắp vào đêm.
Dương Khang (hát):
Giờ này thương xá sắp đóng cửa
Người lao công quét dọn hành lang...
Tuyết Hỷ cô nương: A-lô, a-lô! Tuyết Hỷ đang nghe!
HD (mừng rỡ): À, Tuyết Hỷ cô nương! HDAC đây! Nãy giờ gọi mãi mới tìm được nàng...
THCN: Tuyết Hỷ bận xúc tuyết ngoài đường đó mà. Nhà mình rồi nhà người nữa, nên ở ngoài hơn lâu. Tưởng chư vị khách anh hùng vài tiếng nữa mới đến chứ!
HD: À không, lần này đành lỗi hẹn. Nhờ Tuyết Hỷ nhắn lại giùm với Thơm Thơm Chiêu Nho, chúng tôi không qua thành No-la được, cũng không qua thành Phi-la, mà sẽ ra đi đến Ri-đa.
THCN: Hiểu!
HD (cảm động nghĩ thầm): Hỷ cô nương tư chất thông minh, không nói gì cũng hiểu, mà cũng không thắc mắc hỏi nhiều. Trên đời dễ có mấy ai là người tri kỷ!
Quách Tĩnh (thấy HD bình thường rất lanh lợi nhưng hôm nay lại ngẩn người im lặng, nên tiếp lời): Tuyết Hỷ cô nương à, mình có việc bất ngờ phải đi, mong Thơm Thơm nữ hiệp và Tuyết Hỷ cô nương miễn chấp!
THCN: Chuyện nhỏ mà! Chấp nhiều khổ nhiều, bớt chấp bớt khổ!
HD & QT: Đa tạ bạn hiền Tuyết Hỷ cô nương! Bảo trọng! Sẽ liên lạc sau.
THCN: Bảo trọng, nhị vị hiền hữu!
HD và QT gác máy. Chiếc máy bay vẫn tiếp tục đi về hướng đông nam. QT lấy áo choàng khoác cho Dung nhi đỡ lạnh. Dương Khang thấy vậy cũng nhìn lại Mục Niệm Từ Từ, đang ngồi ngủ, nét mặt bình thản, sống mũi cao thanh tú, hơi thở đều đặn, thỉnh thoảng môi hồng không xâm lại nở nụ cười hàm tiếu, nên DK biết là khí huyết nàng đang thông, có lẽ không lạnh lắm dù đang bềnh bồng trôi giữa những tầng mây bông gòn. QT và HD Ăn Chay xem lại tọa độ, rồi ngồi xuống vận khí, tọa thiền. DK thấy thế cũng làm theo. Máy bay tự động không người lái, trực chỉ đi về xứ Mễ ca, nơi quần hùng tứ phía đang đổ về tụ họp bởi vấn nạn hâm nóng toàn cầu đang cực kỳ cấp bách.
4 tháng sau...
Mùa đông đã qua, và mùa xuân đang đến. Chuyến công tác của QT HD Ăn Chay bảo vệ Đê Vê 009 tức Cửu trùng ở Mễ ca theo lệnh của Ngài Tể tướng Phượng Hoàng kể như đã thành công. Đời sống ở đó đơn thuần, người dân bình dị. Còn nhớ khi nghe nói QT và HD là người ăn chay, dân chúng cũng rất mừng rỡ và muốn thử những thức ăn chay. HD căn bản nấu ăn giỏi, nên khi nấu chay không có gì trở ngại. Buổi chiều khi không phải trực, nàng làm hắc cảo, xíu mại, bánh bột khoai môn chay kiểu Hoa, lại làm thêm món burrito, taquito, enchilada, quesadilla, taco, fajita kiểu Mễ, toàn là chay cả, dân chúng vừa ăn vừa hoan hô tiểu cô nương Hoàng Dung Ăn Chay, trong khi các chính khách và thân hào nhân sĩ bốn phương vẫn còn bàn bạc chuyện hành tinh đại sự và COP 16 chưa biết ngã ngũ về đâu.
Trong lúc QT và HD bận rộn với công tác, Dương Khang và Niệm Từ Từ chỉ chờ hỗ trợ khi được liên lạc qua máy bộ đàm walkie-talkie, ngoài ra được lệnh không xuất hiện lảng vảng trước mặt giới giang hồ để show off (khoe khoang), nên được dịp đóng vai du khách ở vòng ngoài. Họ ở lữ quán gần biển vắng, chưa thành hôn nên dĩ nhiên là mướn hai phòng, sáng dậy ngắm mặt trời rồi tản bộ, nghe từng hạt cát trắng mịn màng quấn quýt gót chân mà cảm kích thiên nhiên sao quá ưu đãi con người.
MNTT: Dương huynh!
DK (đang nằm thưởng thức mặt trời trên bãi biển): Chi đó Niệm muội?
MNT (cười tươi): Không có gì! Muội chỉ thích được gọi Dương huynh!
DK: Và nghe tiếng huynh "thỏ thẻ" trả lời, đúng không?
MNT: Dương huynh!
DK: Dạ!
MNT: Thanh bình quá phải không anh?
DK: Dạ!
MNT: Muội ước chi ai cũng được yên ổn và hạnh phúc như mình bây giờ. Sao có chiến tranh làm chi, huynh nhỉ?
DK: Huynh không biết. Chắc người ta buồn rồi muốn đánh nhau chơi, như trẻ con không biết như vậy là con trẻ.
MNT: Có lẽ là trẻ con thật, người lớn không ai đánh nhau.
DK: Thì cũng có người lớn đánh nhau túi bụi đó chứ.
MNT: À, nhưng người lớn thật chắc không ai đánh nhau...
DK: Chắc vậy. Người lớn theo nghĩa rộng, một đại nhân...
MNT: Đại nhân Dương Khang.
DK: Chà, bất chiến tự nhiên thành. Không làm chi cả mà cũng được người đẹp gọi là đại nhân, thế mới thích! Nghe tiếng biển nơi đây, lòng anh phẳng lặng lạ thường. Dương Khang này chẳng còn muốn đánh ai, cũng không còn muốn bon chen vó ngựa tung hoành lập chiến công để cầu mong nối nghiệp nắm trong tay cơ đồ một vương quốc.
QT: Chúc mừng đệ!
DK (giật mình ngồi bật dậy): Ấy, Quách Tĩnh trâu nước ở đâu mà lù lù hiện ra bất ngờ thế!
QT: Thì thấy Dương đệ nằm phơi nắng, có vẻ thoải mái, thư giãn, nên chúc mừng em đó mà! Ăn gì chưa?
DK: Tụi em chưa ăn.
QT: Thôi về lữ quán, Hoàng Dung hôm nay sẽ đãi ba anh em mình mấy món chay nhé.
Trong chuyến hội nghị quần hùng xanh cứu Địa Cầu, QT, HD Ăn Chay được giao làm một trong số những tùy viên xịn. Ngày đầu đáp xuống bãi biển Mễ ca, bốn người như từ trong phim kiếm hiệp ở hành tinh nào đó vừa bước ra màn ảnh. Nhìn quanh thấy mình không giống ai, hai cặp đôi nhanh chân chạy vào gian hàng bán đồ lưu niệm của khách sạn không sao, mua tạm y phục địa phương. Quách Tĩnh và Dương Khang có hai cái nón Mễ trông giống như ban nhạc mariachi mới trình làng, vành đủ rộng để che nắng biển Cancún và cải dạng dung nhan điệp viên không không nổi (chìm) nên nhất cữ lưỡng tiện. Hoàng Dung và Mục Niệm Từ vận áo đầm, thắt bím, trông thật xinh. Bốn người hòa lẫn vào đám đông, nhìn vào không ai biết là những cao thủ võ lâm từ phương xa mới đến. Họ ghé vào quán cóc bên đường mua vài trái dừa. Trong khi chờ Quách Tĩnh AC nói chuyện với người bán hàng và trả tiền (lúc này HD không thích giữ tiền như trước nữa), Hoàng Dung AC ngắm nhìn Mục Niệm Từ rạng rỡ tươi cười, trái với những lúc thường hay nhăn nhó đau khổ dạo trước, nàng buộc miệng nói.
HD: Mục Niệm cô nương, cô thật xinh đẹp!
MNT: Đa tạ Hoàng tỷ tỷ!
HD: Tôi nói thật!
MNT: Hoàng Dung, nàng không còn hờn giận gì ta chứ?
HD: Niệm cô nương, lẽ ra ta phải nói lời này... Xin thứ lỗi nếu trước kia giữa hai ta có những phút giây không đẹp.
MNT: Phút giây chỉ là giây phút thôi, nó không hiện hữu mãi bên mình. Cái gì rồi cũng qua đi. Quá khứ là bóng đêm đã trôi, hiện tại là bình minh của một ngày đang luân chuyển. Hãy yêu thương nhau vì đời sống ngắn ngủi. Tôi đã học được điều đó từ lúc tái ngộ cùng Dương Khang và nhị vị Quách Tĩnh, Hoàng Dung.
HD (uống chút nước dừa bằng ống hút riêng của nàng, bằng kim loại quý, chứ không phải bằng plastic): Niệm cô nương, tôi cũng cảm thấy trong tâm tư mình có điều thay đổi, không hiểu vì sao khi đến nơi này lòng tôi như mối tơ vò đã được gỡ nhẹ lúc nào chẳng hay. Thuở trước tôi thường gay gắt, khắt khe... nên bạn thì ít mà thù thì vô số kể. Tôi biết mình cũng đã có lần làm cô nương buồn, tôi cám ơn cô đã tha thứ cho tôi.
MNT: Hoàng Dung, người chớ nên khách sáo, chúng ta bây giờ kể như trong cùng một gia đình. Tôi quý mến tánh tình khẳng khái của Hoàng Dung.
HD: Có lẽ tôi giống cha tôi, nên vừa khẳng khái mà vừa ương ngạnh, chỉ có Quách ca bao dung mới chịu được tôi thôi. Từ thuở bé tôi đã không biết được tình mẫu tử dịu dàng... (đổi đề tài) À, vì sao Mục cô nương lại ăn chay?
MNT: Ở thành Chi-ca có nhiều tiệm chay, và những người ăn chay mình quen ở đó qua người bạn ăn chay cũng rất hiền lành, thức ăn cũng đậm đà hương vị lắm. Thú thật là mình không thể nào chặt đầu cá được nữa. Vừa cầm lên đã thấy nhức đầu...
HD: Vậy à! Quách ca có kể cho tôi nghe chuyện tiền thân Đức Phật, khi là một cậu bé gõ đầu cá 3 cái mà sau này trong kiếp làm Phật, Ngài cũng bị nhức đầu 3 ngày. Chỉ gõ thôi chứ không ăn đấy...
MNT: Chao ôi! Nhân quả thật vi tế khôn lường! Còn Hoàng Dung, thật bất ngờ khi biết nàng cũng ăn chay. Wèishéme? (Quế-sờ-mo?) Vì lý do nào?
HD: Chuyện cũng dài (hồi tưởng lại giây phút được tiên nhân trao Thuần Chay Bửu Bối)... nhưng có điều cứ ám ảnh ta mãi, đó là nước mắt của bò mẹ và bò con khi bị người ta mang đi mổ thịt... Ta chạnh lòng nghĩ đến mẫu thân, một tình cảm mà ta chưa được biết qua... Hoàng Dung này nguyện không muốn mẹ con ai phải xa lìa nhau, dù người hay vật...
MNT: Ôi Hoàng tỷ tỷ, nghe lời người nói mà ta thật thương cảm... Đúng rồi, mình ăn chay là không phá hoại gia đình kẻ khác... Hoàng Dung, mình nhất quyết là những cô gái tốt nhé!
HD: Tốt lắm, Mục Niệm Từ!
QT (trở lại): Hai cô nương sẵn sàng lên đường chưa?
HD: Dạ được... Nhưng mà Dương Khang đâu rồi Quách ca?
DK: Có Khang! Đây, tặng cho mỗi nàng “hoa cài mái tóc”... Được không Quách đại huynh?
QT: Được chứ, phụ nữ là hoa, thêm hoa càng thêm dịu dàng, thơ mộng. Đây, để anh cài cho Dung nhi.
DK: Hoa này người ta làm bằng vải, không bao giờ tàn. Ông bán hàng bảo thế... haha...
MNT: Đúng rồi, hoa đang nở đẹp mà ngắt đi thì tội quá, lại mau tàn, rồi mình vất đi, Địa Cầu ngày nay không còn chỗ chứa rác!
HD: Về điểm này, tôi đồng ý đó.
MNT: Khang huynh, chắc anh cũng ăn chay với muội luôn chứ hả?
DK (nhìn quanh từng người, thấy cả ba bây giờ đều ăn chay): Ơ... “Thuận Từ Từ, tát biển Đông cũng cạn”... Thử nhé! Tới luôn bác tài!
MNT vui mừng. Cả nhóm vỗ tay hoan hô.
DK (hát):
Một cành hoa em cài mái tóc
Anh đưa em qua quãng đường dài
Về thành đô anh may áo cưới
Ta thương nhau xây dựng ngày mai...
Ban nhạc Mễ ca mariachi đứng gần đó đàn nhịp theo. Hoàng Dung sẵn có bánh tamales chay trong xách tay, chia với Mục Niệm Từ Từ để phát cho những người đứng nghe nhạc xung quanh.
QT (nói tiếng địa phương): Comida vegana y organica! (Thức ăn thuần chay hữu cơ!)
Dân chúng Mễ ca hưởng ứng. HD ra dấu bảo mọi người đi theo, thế là mọi người đi về hướng nhà bếp ở lữ quán, nơi HD mướn để nấu ăn, ban nhạc cũng đi theo, vừa đi vừa đàn bản “La Bamba” vui nhộn.
Cancún đánh dấu một thời kỷ niệm trong lịch sử của Địa Cầu. Sau COP 16, Hội nghị Biến đổi Khí hậu Liên Hiệp Quốc, còn những hội nghị khác tiếp nối, trong cơn nạn nguy cấp của hành tinh. Loay hoay mãi khi nước đã sắp đến chân, nên "đi dăm phút đã về chốn cũ," không giải quyết được nhanh. Ăn chay để giảm khí thải ư? Đã bao tường trình, nghiên cứu được công bố, chỉ có một thiểu số là mở lòng lắng nghe. Nhưng dù sao, còn nước, còn tát, và nguyện cầu một phép lạ sẽ đến qua đêm.
(Hát cho trái đất)
Đêm nay em về, về đâu về đâu?
Thân em bé bỏng một bóng đêm thâu
Chỉ vì tìm mãi thương yêu
Mà đời thì có bao nhiêu
Đường trần còn vọng tiếng yêu.
Kỳ tới: Mùa xuân trên biển ấm...