Tuesday, March 08, 2011

Tùy Bút: 'Mẹ ơi!...' (Diệp Sa)


"Mommy," "Mother," "Mama," "Mum"... One of the most touchingly beautiful words in the world. 

'Mẹ ơi!...'
Diệp Sa 

Mẹ ơi! Sao con chẳng bao giờ nghe mẹ than thở, dù con biết, những ngày lễ là những ngày mẹ bận nhất. Con chẳng bao giờ tặng mẹ được một bông hoa vào ngày sinh nhật, ngày Quốc tế Phụ nữ… 

Bỗng dưng con thèm được gọi một tiếng “Mẹ ơi!” như thế. Bởi con biết, nếu con cất tiếng, mẹ sẽ luôn đáp lại và mỉm cười. Con cảm thấy yên lòng hơn khi nghe tiếng mẹ.

Bỗng dưng con thèm được mẹ chải tóc cho. Con nhớ, ngày con còn nhỏ, dù nhà đông anh em nhưng mẹ luôn dành thời gian chải tóc cho con và chị trước khi đến lớp. Con và chị trở nên đáng yêu hơn khi được mẹ chăm sóc như thế.

Bỗng dưng con thèm được mẹ chở bằng xe đạp. Con nhớ, ngày xưa, khi bố mẹ đi làm, anh chị đi học, mẹ phải gửi con ở nhà bà ngoại. Cứ tối tối, mẹ lại đón con bằng xe đạp. Con thích nghe mẹ nhắc “ngồi yên đi con”, con thích bi bô với mẹ đủ thứ chuyện ngày hôm đó, thích gọi cái hồ bé tẹo ở nhà bà ngoại là Hồ Gươm. Ngồi sau xe mẹ, con thấy mọi thứ cứ lướt đi thật nhanh, thật nhanh…

Bỗng dưng con thèm được ngủ với mẹ. Con nhớ, lần con bị viêm phổi, dù đã học lớp 7 nhưng vẫn được ngủ với bố mẹ. Những hôm đó thật là thích vì được vùi đầu vào lòng mẹ, được gác chân lên người bố. Con nghĩ là con chẳng cần chăn nữa đâu vì như thế đã quá đủ ấm áp rồi!

Bỗng dưng con thèm được ăn một bữa cơm do chính tay mẹ nấu. Con thích lắm cái cảm giác đi học về là sà ngay vào mâm cơm, nhiều khi chẳng kịp rửa tay và bị mẹ mắng cho một trận. Sau này, khi con lớn lên một tí, bố mẹ đi làm cả ngày, mâm cơm chỉ có mấy chị em. Con ước gì mẹ được nghỉ một ngày, chỉ để ở nhà chơi với chúng con và nấu cho mấy chị em một bữa thịnh soạn.

Bỗng dưng con thèm được mẹ dắt đi chợ, được mẹ mua cho những bộ quần áo mới. Cái cảm giác hạnh phúc ấy sẽ chẳng bao giờ con quên, dù bây giờ con có nhiều bộ quần áo đẹp hơn những bộ quần áo xanh xanh, đỏ đỏ của mẹ, mẹ ạ!

Bỗng dưng con thèm nghe tiếng gọi của mẹ mỗi lần con trốn ngủ trưa đi với lũ trẻ con trong xóm. Sau mỗi lần ham chơi như thế, con sợ run người, không phải là sợ mẹ mắng mà sợ mẹ im lặng, con sợ mẹ buồn. Tiếng gọi ấy sau này cứ mãi ám ảnh con.

Bỗng dưng con thèm được ngồi với mẹ trong bếp vào những ngày trời mưa bão. Con nhớ quay quắt bếp lửa và những cái bánh nóng hổi mà mẹ dành cho mấy chị em. Con mong trời cứ mưa bão như thế mãi. Con thật ngốc, mẹ nhỉ! Nhưng ở cạnh mẹ, con thấy thật an toàn và bình yên!

Bỗng dưng con thèm được dụi đầu vào lòng mẹ để khóc nức nở và mách với mẹ rằng mấy anh chị ở nhà đã ăn hiếp con như thế nào. Lúc đó, mẹ sẽ ôm con vào lòng, xoa đầu và mắng cho anh chị một trận tơi bời. Con thích được mẹ dỗ dành như thế.

Bỗng dưng con thèm được cười toe toét, khoe với mẹ những điểm 10 tươi rói. Con biết, những lúc đó, ánh mắt mẹ đầy vẻ tự hào.

Con nhớ những cảm giác đó. Quay quắt! Nhưng con sẽ không ước được nhỏ lại. Bởi con sợ vai mẹ sẽ oằn hơn, mắt mẹ sẽ mờ hơn vì những quầng thâm của những đêm mất ngủ do suy nghĩ.

Mấy chị em con đều đi học xa, chỉ có bé út ở nhà với bố mẹ. Mỗi lần về nhà, con lại thấy mẹ khác đi một ít. Con thấy tóc mẹ đã có vài sợi bạc, mỗi lần mẹ gội đầu, nó lại rụng nhiều hơn. Tay mẹ vốn dĩ đã to nay lại càng to hơn, cứng hơn vì làm việc nhiều. Ai cũng nói bàn tay con nhỏ và mềm, con chỉ biết điều đó là đúng khi để tay con ở trong bàn tay mẹ. Những nếp nhăn trên mặt mẹ không được che bằng lớp phấn trang điểm càng nổi lên rõ hơn. Con sợ khi nhận ra rằng, mẹ ngày một già đi…

Mẹ ơi! Sao con chẳng bao giờ nghe mẹ than thở, dù con biết, mẹ phải chịu nhiều vất vả, phải làm việc mà không có cả ngày chủ nhật.

Mẹ ơi! Sao con chẳng bao giờ nghe mẹ than thở, dù con biết, có khi cả năm mẹ chẳng sắm sửa gì cho riêng mình. Thế mà đã có lần, con đã giận mẹ mất một ngày vì con không có quần áo mới để mặc Tết.

Mẹ ơi! Sao con chẳng bao giờ nghe mẹ than thở, dù con biết, mẹ chẳng bao giờ được đến thẩm mỹ viện như mẹ của bạn con. Tối tối, mẹ nhờ bé út bôi thuốc. Tay mẹ bị nấm nhưng công việc đầu bếp của mẹ không phải lúc nào cũng đeo được găng tay.

Mẹ ơi! Sao con chẳng bao giờ nghe mẹ than thở, dù con biết, những ngày lễ là những ngày mẹ bận nhất. Con chẳng bao giờ tặng mẹ được một bông hoa vào ngày sinh nhật, ngày Quốc tế Phụ nữ… Lúc nhỏ thì quá vô tâm, lớn lên thì lại ở quá xa mẹ. Chỉ có những cuộc điện thoại… Con thấy mình có lỗi với mẹ biết bao!

Mẹ ơi! Mẹ có biết là con sợ hãi như thế nào khi nghe tin mẹ bị tai nạn không? Con sợ những ý nghĩ mông lung, vớ vẩn trong đầu con sẽ thành sự thật. Con sợ sẽ không còn kịp để thực hiện những dự định của mình. Con sợ là sẽ không còn nhìn thấy mẹ nữa.

Mẹ nằm đó, gầy và xanh. Con khóc nhưng cũng phải cảm ơn ông trời vì con vẫn nhìn thấy mẹ. Bàn tay mẹ vốn đã gầy nay lại càng gầy hơn, cứng hơn, lớp da cũ do lâu ngày không làm việc bị bong ra. Con ngồi gỡ những mảnh da mà nước mắt mặn chát. Con ước gì mình có thể chịu đau thay cho mẹ.

Mẹ ơi! Con chỉ muốn học thật nhanh, đi làm để đỡ đần phần nào cho mẹ. Con hay nói đùa với mẹ rằng không biết đến bao giờ thì mới trả xong nợ cho mẹ. Nhưng bây giờ thì con biết, con biết là con sẽ không bao giờ làm được điều đó, bởi người ta chẳng bao giờ trả xong nợ với cha mẹ mình.

Mẹ ơi! Mẹ có biết là con vui như thế nào khi thấy mẹ khỏe lên từng ngày không? Con chỉ mong mẹ thật khỏe. Con chẳng mong được giàu có, sung sướng, có nhà này, xe nọ, con chỉ cần có mẹ…

Con thích được gọi “Mẹ ơi!”, bởi con biết, nếu con cất tiếng, mẹ sẽ đáp lại và mỉm cười…

http://www.eva.vn/tin-tuc/39me-oi39-c73a4423.html