Wednesday, February 09, 2011

Cõi Thơ: Nhà thơ "Mưa Huế" Hồ Đắc Thiếu Anh

A poem by Vietnamese poetess Hồ Đắc Thiếu Anh:

English translation of “Duyên Lành" by Quỳnh An

Good Affinity

We met in this suffering world
Sharing a smile of pink lotus

Rowing the same boat of Emptiness
Carrying misery to transcend the river of sorrow

Good affinity arises in the midst of deep sea
Being a small wave, part of the great blue water.

Nhà thơ Hồ Đắc Thiếu Anh sinh ngày 23 tháng 9 năm 1950, tại thành nội Huế.
Quê quán: An Truyền, Phú Vang Thừa Thiên.
Nữ sinh Đồng Khánh, theo gia đình vào miền Nam vào năm 1970.
Tốt nghiệp Đại học Kinh tế, Cử nhân Anh Văn.
Hội viên Hội Nhà Văn TPHCM

Tác phẩm đã xuất bản:
- Mênh mông chiều, NXB Trẻ, 1992
- Giọt buồn nghiêng, NXB Trẻ, 1998
- Mưa rêu, NXB Trẻ 2003
- Mùa lá chín, NXB Văn Học, 2007

Album thơ nhạc đã phát hành:
- CD Hương chùm kết, NXB Âm nhạc, 2002
- DVD Sông mùa trẻ lại, NXB Âm nhạc, 2006
- CD Sao không là ngày xưa, NXB Âm nhạc, 2006
- Khúc vàng phai, Sở VHTT.TP.HCM, 2008

Én Bay Qua Tóc

Sáng ra cửa thấy mây bay
Bên thềm nắng lụa tỏ bày niềm vui
Én bay qua tóc lâu rồi
Vườn tâm mai vẫn vàng tươi bốn mùa
Nụ cười không biết hơn thua
Trao nhau ngày Tết cho vừa lòng xuân

Mưa Rêu

Ngồi một mình
Kéo mưa vào ô cửa sổ
Mưa lạnh run trong lòng tay
Chắp tay xin trời tha cho tội nhớ
Trải lòng mây trắng xa xót từng giọt mưa rêu

Ngồi một mình
Nghe mưa rủ ra rủ rỉ nói chuyện tình yêu
Chắp chới đời ta tít mù trơ trọi
Bất chợt đời người hao gầy mấy nỗi!

Ngồi một mình
Nhìn mưa chơi trốn tìm trên lá
Hạt lăn ỡm ờ
Hạt rơi xuống đất
Hạt khóc cười ngu ngơ

Ngồi một mình
Lưới mưa rây mờ bóng mắt
Nỗi đời đau vỡ ra tiếng hát
Nhịp đập sấm chớp lệ giăng
Trái tim giật mình hạt nước trôi lăn

Ngồi một mình
Ngồi một mình
Lòng mưa rêu không tạnh

Bởi Vì Em Là Quê Hương

Bởi vì em là quê hương
Cho nên ngơ ngẩn mười thương như là
Tím ơi áo lụa em qua
Nắng trưa nhường lối cho tà tím bay
Hương Giang êm ả vòng tay
Ôm bờ phố đếm tháng ngày đục trong
Kể từ em bước sang sông
Lưng ong sáu nhịp eo thon thẹn thùa
Nón che má lúm tiền xưa
Nụ cười trong nón chớm mùa khuyết trăng
Thương mắt diệu ảo đêm rằm
Dỗi hờn tia chớp loé thầm càng thương
Thương lòng chuông đổ chiều sương
Làn da nguyệt quế gởi hương trang đài
Thương giọng trầm bổng Nam Ai
Dạ thưa mật rót vào tai thầm thì
Phấn thông rãi dấu tình si
Gối sông, Núi Ngự sá gì nắng mưa
Trúc gầy xõa mái tóc thơ
Trót thương từng sợi đợi chờ nhện giăng
Thương vòng đeo ngón búp măng
Nắng rây má phượng em cầm lòng tôi
Cơm bưng nước rót em mời
Đắng cay lẫn với ngọt bùi vẫn vui
Bây giờ nơi chốn xa xôi
Nhớ em, nhớ Huế, nhớ trời quê hương

Nhịp Lúa Vàng

Thuyền xuôi thuyền xuôi
Nước chan màu nắng
Xôn xao tiếng cười
Bờ vai mái tóc đôi mươi
Trùng trùng nước
Chập chùng mây
Cô gái Miền Tây giọng hò sông Hậu
Da rám hồng thả nhịp chèo khua
Lời tình ca mát rượi nắng trưa
Nhịp sống trẻ giữa trời gió lộng
Sông nước Cần Thơ
Sông nước hiền hòa
Bốn mùa phù sa nuôi trái mọng
Bến Ninh Kiều viền hàng cây xanh lá
Một giải Cồn Ấu bồng bềnh đưa đón ngược xuôi
Mây ngang đầu nước chở mây trôi
Chợ Nổi nhịp nhàng khoe hương đất
Đất lành Cần Thơ
Tình quê nồng ấm
Người từ bốn phương đi về tấp nập
Nụ cười làm quen trao nhau bằng mắt
Gởi nhớ thương từng nhịp sóng lúa vàng
Ngõ về Cần Thơ rộng mở thênh thang
Hẹn cùng em
Tháng ngày hồn nhiên viễn mộng
Điệp khúc tình yêu
Lung linh nắng lụa bờ mây
Quê hương yên bình
Sông nước Miền Tây.

Quên

Vội vàng cho kịp chuyến đò
Bỏ quên cái túi hẹn hò ven sông
Đường xa thân nhẹ như không
Trăng sao cùng với bụi hồng hoàn nguyên

Cảm Ơn Vô Lượng

Kể từ lòng mẹ tịnh yên
Con theo dòng cuốn đến miền bôn ba
Nẻo về thoắt gần thoắt xa
Vi vu hạt bụi ta bà như chơi
Bốn phương ngã nguyện vì người
Mười phương pháp độ ngời ngời chân như
Cám ơn vô lượng kể từ
Mẹ mang hạt bụi chín thu khuyết đầy

Duyên Lành

Gặp nhau giữa cõi ta bà
Cùng chia nhau nụ cười hoa sen hồng

Chèo chung một chiếc thuyền Không
Chở đau khổ vượt qua dòng khổ đau

Khởi duyên lành giữa biển sâu
Làm con sóng nhỏ góp màu nước xanh


Khúc Xuân Vàng Phai

Mây lụa là chở dòng sông trôi
Chiều ơi sao ngày xuân vội quá
Gió chắt chiu điệu đàn như lạ
Thanh âm mơ hồ tiếng lá rơi

Chiều thả nắng vội vàng trên tóc
Em chải hoa nắng cho quên sầu
Buồn uốn lượn sáu vài mười hai nhịp
Cũng đành chờ cánh én mùa sau

Góc chiều nghiêng đổ cạn sông mây
Không còn dòng xanh cho anh nhớ
Em giữ lại mái chèo trăn trở
Thức lời trăm năm cùng mây bay

Chiều thỏ thẻ khúc xuân vàng phai
Lời em trao thông reo hò hẹn
Dẫu lá biếc vi vu tình sử
Cũng đành xin làm giọt sương mai