A beautiful poem by William Butler Yeats (1865-1939), the first Irishman to be awarded the Nobel Prize in Literature in 1923. He was known to be a spiritually inclined poet. Here he wrote about a lake on an uninhabited island in Lough Gill, where he longed to live in the serenity of nature's light and sounds. (**please scroll down for English**)
William Butler Yeats (1865-1939) là một nhà thơ được giải Nobel Văn Chương 1923, người Ái Nhĩ Lan đầu tiên được vinh dự này. Ông nổi tiếng là một thi sĩ có khuynh hướng tâm linh. Trong bài này, ông viết về hồ trên đảo nhỏ Innisfree, một đảo không người ở Lough Gill, nơi ông mong được sống trong ánh sáng và âm thanh an bình của thiên nhiên.
Hồ trên đảo Innisfree
Tôi sẽ thức và đi ngay bây giờ, đến Innisfree
Dựng một gian nhà bằng đất sét và phên liếp
Có chín hàng đậu và một tổ cho ong
Sống một mình với âm thanh vo vo trong rừng thưa vắng.
Tôi sẽ được an bình nơi đó, bởi an bình chầm chậm viếng thăm
Từ màn ban mai đến miền tiếng dế ngân
Nửa khuya vạn vật lấp lánh, giữa trưa màu tím bừng lên
Và khi chiều buông đầy cánh chim hồng tước.
Tôi sẽ thức và đi ngay bây giờ, bởi luôn luôn ngày đêm
Tôi nghe nước rì rào vỗ vào bờ hồ êm
Khi đứng trên đường hay vỉa hè xám tẻ
Tôi nghe trong tận cùng sâu thẳm con tim.
William Butler Yeats, 1888
(Quỳnh An tạm dịch nghĩa)
The Lake Isle of Innisfree
I will arise and go now, and go to Innisfree,
And a small cabin build there, of clay and wattles made;
Nine bean rows will I have there, a hive for the honey bee,
And live alone in the bee-loud glade.
And I shall have some peace there, for peace comes dropping slow,
Dropping from the veils of the morning to where the cricket sings;
There midnight's all a glimmer, and noon a purple glow,
And evening full of the linnet's wings.
I will arise and go now, for always night and day
I hear lake water lapping with low sounds by the shore;
While I stand on the roadway, or on the pavements gray,
I hear it in the deep heart's core.
William Butler Yeats, 1888
http://www.bartleby.com/103/44.html