Khi đã biết trần gian là huyễn mộng
Thì Niết Bàn có lẽ cũng chiêm bao
Vì thiên thần đã chắp cánh bay cao
Nên phép lạ nẩy sinh từ lòng đất
Ai từng thấy mà lòng không ngây ngất
Đóa sen hồng vừa nở giữa hồ xanh
Sau bao ngày ấp ủ dưới bùn tanh
Đang uyển chuyển tỏa hương lành ngào ngạt
Hoa hiện diện như bàn tay Bồ Tát
Nhỏ cam lồ dựng lại một niềm tin
Lời linh thiêng là những cánh hồng xinh
Truyền diệu pháp trong một chiều gió lộng
Tôi cúi mặt khôn tìm lời ngưỡng vọng
Xin tri ân nước đọng với bùn tanh
Đã chở che ấp ủ những mầm xanh
Và lặng lẽ khiêm nhường như rác cỏ
Hoa đã nở như những gì vất bỏ
Nên Như Lai là mỗi một tâm linh
Thế sao ta không tu hạnh Bất Khinh
Cung kính lễ từng phàm phu tục tử?
Như Thủy