Tuesday, September 14, 2010
Quách Tĩnh, Hoàng Dung Ăn Chay (Hồi 15)
Quách Tĩnh, Hoàng Dung Ăn Chay (Hồi 15)
(Các kỳ trước)
Quách Tĩnh, Hoàng Dung cùng Khưu trang chủ, Khưu phu nhân và Khuyển ca đi về hướng thủy tạ. Khưu gia trang tọa lạc trên đồi cao, trong đêm thoảng nghe tiếng sóng biển rì rào.
Khuyển Ca: (chạy tới, nhìn xuống biển dưới đồi) Gâu gâu!
Khưu phu nhân: Đúng đó, KC! Thủy tạ ở bên bờ biển. Cưng có thích không?
KC: Gâu gâu! (nhảy lên, vui mừng)
Quách Tĩnh: Khưu trang chủ, sao tại hạ không thấy lối đi xuống?
KTC: Quách hiệp, ta cố tình làm vậy mà!
Hoàng Dung: Chắc Khưu trang chủ thường sử dụng bích hổ du tường!
KTC: Không cần thiết!
QT: Khưu trang chủ nói đúng, cần thì mới làm!
KTC: Vậy chứ hai vị nghĩ làm sao xuống đây?
HD: Để ta xem... (nhìn quanh)
(Bỗng KC cào cào trên mặt cỏ)
HD: (reo lên) A, Khuyển Ca giỏi!
QT: Nắp thang máy đây mà!
Khưu phu nhân: (cười, vỗ tay) A, khám phá này là nhờ KC! Cưng thông minh quá!
KTC: Quá thông minh! (ấn nút dưới chân, nắp cỏ bật ra, thang máy tròn bằng kiếng dày loại "bất diệt" không bao giờ bể, từ từ trồi lên mặt đất) Xin mời chư vị. Mời phu nhân yêu dấu.
QT: Khưu trang chủ tân thời!
KTC: Ồ, là do nghĩa mẫu của Rô sáng chế đó mà! Bà ta cũng ăn chay, có điều hơi nghiêm nên ta không dám hỏi chuyện nhiều.
HD: Lại là Huỳnh nghĩa mẫu?
KPN: Đúng đó, Huỳnh An nữ hiệp, Hoàng Dung cô nương có nghe nói không?
HD: Huỳnh An là Huỳnh nghĩa mẫu à? (cau mày như đang cố gắng nhớ) Tên nghe hơi quen quen nhưng mà ta cũng hơi quên quên..
(Hồi tưởng lần đầu tiên gặp quản gia Lý Rô:
QT: Khuyển Ca nè! (tiếng hát ấm và hay)
“Dừng chân trên bến khi chiều nắng chưa phai.
Từ xa thấp thoáng muôn tà áo tung bay.
(mọi người cùng hát, KC nhảy theo đúng điệu)
Nếp sống vui tươi nối chân nhau đến nơi này.
Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi, Sài Gòn ơi…”
LR: A, nhảy đẹp quá! Giống vũ sư!
HD: À, biết đâu Khuyển Ca cũng đã từng làm vũ sư!
LR: Để Rô xem. (tiếng kêu tít tít dò dữ liệu điện toán) Cái đó Rô cũng không biết. Nhưng sao đúng điệu vậy? Rô rất thích!
TO: Ô, hôm nào có tiệc, mời anh Rô nhé!
LR: Được được, Rô thích giống như “Khiêu vũ với những vì sao!”
HD: Chà, anh Rô lãng mạn đó!
LR: Người tạo ra Rô là một thi nhân mà! Hôm nào Rô đọc thơ cho nghe!)
HD: (trở về hiện tại, nói thầm) Một thi nhân... Chẳng lẽ...
QT: Dung nhi sao vậy?
HD: À không! Huỳnh nghĩa mẫu tài quá nhỉ!
KTC: Người này cũng lạ lắm! Nghĩa mẫu là nghĩa mẫu của Rô và Bô thôi, chứ thật ra chắc tuổi gần cuối hạ chứ chưa sang thu! Ta đoán vậy vì chỉ được nhìn thấy đôi mắt. Thôi, mình xuống đồi rồi nói chuyện tiếp nhé!
(Tất cả vào thang máy tân thời.)
KTC: (vỗ tay 2 cái, rồi hô) Biển! (thang máy tự động đi xuống)
(Khi mọi người đến dưới chân đồi, Khuyển Ca tung tăng chạy về phía biển. Ánh trăng lóng lánh, khi còn khi mất theo nhịp sóng. KC đùa với chiếc bóng của mình trên bãi cát. Bốn người hai cặp đi về phía thủy tạ và an tọa. Một người nhỏ nhắn, cao khoảng 1 mét 50, mặc áo như cung nữ trong triều đình, ra chào. Người này không biết nói, chỉ biết cười, má lúm đồng tiền.)
KPN: Bô à, con pha trà mời khách quý nhe.
Bô: (gật đầu nhẹ, lại mỉm cười)
HD: Nàng giống ai quen quen...
KPN: Cô nương có nhận ra không?
QT: Tại hạ cũng thấy quen quen...
HD: A...
QT: Giống ai vậy muội?
HD: (cười lém lỉnh) Sao giống Rô quá!
KTC: (cười) Haha, phải rồi! Em gái của Rô đó mà!
QT: A, hay! Nhưng một người thì không nói, còn một người lại nói nhiều.
HD: Quách ca, không phải nói nhiều đâu, mà là “hoạt bát.”
QT: À, đúng rồi, Dung nhi hay nhắc huynh phải dùng chữ cho khẳng định, bó-si-tiêu (positive)!
(Bô mang trà và bánh Trung Thu ra, mặc dù còn trong mùa Vu Lan nhưng các nơi đã chuẩn bị trước bánh Trung Thu; đến khi Trung Thu thì chuẩn bị bánh bûche de Noël chay là vừa.)
KTC: Thôi mình ngắm trăng, ăn bánh, uống trà nhe.
(HD, QT nhìn nhau)
KPN: (hiểu ý, nói ngay) Hai vị đừng lo, bánh này chay, không có người hay vật bị tổn thương trong tiến trình làm bánh! Không trứng, không bơ, không sữa! Lòng đỏ "trứng" làm bằng đậu xanh, bùi lẫn béo mà không nhiễm khuẩn sa-mô-neo-la, không có cò-lét-te-rôn, ngon lắm! Tiểu Sáo thỉnh ở chùa hôm đại lễ Vu Lan đó mà. Lên chùa ăn chay bằng thích!
KTC: Ủa, bà đi chỗ nào vui sao không rủ tôi?
KPN: Có rủ chứ, mà ông có chịu đi đâu!
KTC: Thì biết vui tôi mới tới chứ!
KPN: Ờ há, thôi cho tôi xin lỗi, tại tôi tưởng ông gì cũng biết!
KTC: Bà ăn chay trên chùa à?
KPN: Thì chứ ăn gì? Trên chùa chỗ trang nghiêm, thanh tịnh, ăn chay là phải rồi. Ôi, mỗi lần lên chùa, được ăn chay, rồi gặp những người hiền lành, tôi thấy mình như...
KTC: Trời ơi, sao Sáo, Sáo sổ lồng bay xa hồi nào mà Sáo không để tin nhắn cho Bình Phong này vậy!
KPN: Không dám mô! Sổ mô mà sổ! Mà anh Bình Phong nì, mấy lần rồi xin anh cho cả nhà bớt ăn thịt, tăng ăn chay mà anh đâu có nghe...
KTC: “Anh có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
Anh có nghe nai vàng hát khúc yêu đương..”
KPN: Đó thấy không, đại gia bán trống mà!
QT: Trống gì vậy Khưu phu nhân?
KPN: Thì trống lảng đó!
HD: (cười) Sáo với trống, rất hợp đó mà!
KPN: Không hợp cũng phải hợp, nhưng nếu ổng hỏi tôi về chất bổ là tôi bí ngay...
KTC: Ờ, phải rồi, sẵn đây có Quách Tĩnh và Hoàng Dung, mình hỏi luôn đó. Tại sao thế giới này đa số không ăn chay? Ăn chay ắt không phải là điều tốt nên mới không có đông người theo chứ gì?
QT: (móc bửu bối) Khưu trang chủ, bửu bối này của Hoàng cô nương tặng tại hạ, nhưng Quách mỗ đã đọc qua và thuộc lòng rồi, nay thân kính tặng Khưu trang chủ và phu nhân làm quà tương ngộ, hy vọng sẽ giải đáp được một phần nào thắc mắc.
KTC: Ồ, ta ngại à nha... Đây là vật kỷ niệm giữa hai người..
HD: Khưu trang chủ đừng ái ngại, đó chỉ mới là phân nửa thôi... Phân nửa kia ta đang giữ đây. Bửu bối này rất ngắn, đi thẳng vào vấn đề, chừng nào trang chủ đọc xong tối nay, Hoàng Dung sẽ xin lại. Khi sang kinh đô ta sẽ nhờ người sao chép, rồi gửi cho trang chủ và phu nhân mỗi người một bản, hai vị chịu không?
KTC: Xin đa tạ! À, mà chừng nào hai vị quay về kinh đô?
QT: Sáng mai.
KPN: Sáng mai!
QT: Thưa đúng, chúng tôi chỉ xin phép hầu trang chủ và phu nhân một tuần trà, rồi cũng phải chuẩn bị lên đường, “ra đi khi trời vừa sáng.”
HD: Khưu trang chủ và phu nhân cứ đọc đi... Thật ra rất đơn giản, có bảng so sánh các chất đạm thực vật và động vật. Hai vị sẽ thấy thức ăn chay có rất nhiều chất đạm, đậu hủ cũng có nhiều chất đạm, diêm mạch qui-noa, một loại ngũ cốc, cũng có đủ hết axít amino. Quá bổ, thuộc dạng thiên hạ đệ nhất kiếm chứ chẳng phải chơi!
KTC: Mấy việc này sao ta ít nghe ai nói!
HD: Thì bởi, kim cương quý ít người có được. Nhưng mình cố gắng khơi mỏ kim cương, rồi giới thiệu rộng rãi, để mỗi người mang về một túi ba gang toàn hột xoàn vừa trong vừa sáng.
QT: Mình cùng được hưởng, cho mọi nơi đều giàu sang, phú quý, hạnh phúc, ấm no, chứ tội tình gì mà nghèo lại hoàn nghèo.
KTC: Đúng rồi, ta cũng muốn cho nơi nơi xóa đói, giảm nghèo! “Sức mấy mà nghèo, nghèo ơi bỏ đi tám!”
HD: Sắp được rồi đó Khưu trang chủ! Mình phải bó-si-tiêu!
QT: Khưu trang chủ và phu nhân đọc đi, thức ăn chay chất bổ nào cũng có: A, C, D, B6, omega-3, kẽm, chì, gang, sắt, thép...
KPN: Trời ơi, sao nghe toàn là kim loại giống như ga-ra sửa xe vậy!
HD: Thì cơ thể mình cũng giống chiếc xe mà, phu nhân! Với lại, Khưu trang chủ đầu óc khoa học, thích biết về chất bổ cho cơ thể. Có kiến thức chính xác trước khi quyết định cũng tốt.
(KTC & KPN chụm đầu vào nhau đọc bửu bối thuần chay, chữ in to, giải thích cặn kẽ, khoa học, có hình bác sĩ, tiến sĩ, lực sĩ, nghệ sĩ, thi sĩ, văn sĩ, ca sĩ, nhạc sĩ, nghị sĩ, họa sĩ, giáo sĩ, đạo sĩ, khoa học gia, thiên tài được trao giải Nobel, minh tinh tài tử thì vô số kể, tất cả đều trường chay. Hình ảnh các món ăn chay rất hấp dẫn, như có ánh sáng tỏa ra. Bô mang đèn hai trái tim đến gần để soi vào trang sách cho chủ nhân, hiếu kỳ nên đứng âm thầm đọc ké.)
Điện thoại QT reng, tiếng nói oang oang như chẳng sợ đánh thức ai vào đêm hôm tĩnh lặng: Đại ca đó hả?
QT: (đứng dậy) Xin lỗi, tại hạ có điện thoại! (rời bàn tiệc, đứng xa một tí để khỏi làm ồn) Dương Khang! Đệ đang ở đâu rồi?
Dương Khang: Em đang tìm chỗ đáp xuống nè! Khiếp, chỗ nào cũng đông như kiến!
QT: Ủa, em đang lái máy bay hả?
(HD nghe nói chữ “máy bay”, hơi giật mình, hớp nhẹ tách trà sen Thiên Liên cho lịch sự rồi cũng xin lỗi đứng dậy ra chỗ QT.)
DK: Thì chiếc phi cơ quang năng Rising Sun Mặt Trời Mọc của huynh đó!
QT: Anh đâu có gọi như vậy. Đó là tên của xứ Phù Tang mà. Mình có nhiều bà con bên đó lắm, ít nhất là 64 người lận. Thôi thôi được rồi. Đang lái máy bay đừng nói xeo-phôn, nguy hiểm.
DK: Không sao, em lái giỏi mà. Em là phi công của hoàng gia chứ bộ!
QT: Giỏi thì giỏi, nhưng làm gì thì tập trung vào việc đó mà thôi. "Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh."
DK: Không sao đâu Tĩnh huynh. Hoa đẹp thì thích nhiều hoa cùng một lúc cũng được mà! Anh thoải mái đi! (lấy chai dầu Nhị Thiên Đường be bé ra ngửi một tí, giống kiểu Sở Lưu Hương, rồi thở ra khoan khoái)
QT: Thích nhiều thì khổ nhiều, em à! Chỉ cần “thương một người” thôi là kể như thương được tất cả.
DK: Thôi Quách Tĩnh lúc này nói chuyện khó hiểu quá hà. Khang lo lái máy bay đây. Trên trời đâu có đụng ai đâu mà đại ca sợ. Lái xe dưới đất mới còn khiếp hơn!
QT: Đành vậy, nhưng cẩn tắc vô áy náy, hiền đệ. Thôi được rồi, có tỷ tỷ muốn nói chuyện với em đây.
DK: Khoan, khoan, đại ca...
HD: Dương Khang!
DK: (thở dài) Dạ em.
HD: Chú hứa trả máy ba ngày trước, rồi chú đi đâu mà bây giờ chưa về?
DK: Ủa có hứa hả? Trời ơi! Sao tôi ăn gì mà hay quên quá vậy trời! Hoàng Dung tỷ tỷ thông cảm nhe, hề hề…
HD: Thôi đừng giỡn nữa. Anh chị có việc, cần phi cơ gấp sáng mai.
DK: Ơ, nhưng em đang ở xa rồi. Cho em nói chuyện với Quách huynh.
(HD bực mình giao máy lại cho QT, nhưng nhờ ăn chay nên dằn cơn nóng được 49%.)
QT: Anh đây.
DK: Quách Tĩnh, em về không kịp đâu.
QT: Em đang làm gì đó?
DK: Em định đi mua chút đồ…
QT: Trời ơi, thời buổi này sống đơn giản “phú-gồn li-vinh” (frugal living), tiết giảm mua sắm. Khang định mua gì đó? Có cần thiết không?
DK: Em đói bụng, đi mua (… rè rè..) thôi mà! À, kiếm được chỗ đáp rồi! Xin lỗi, em gọi lại liền nhe. (máy cúp)
(QT & HD nhìn nhau. HD nhăn mặt vì ông em bất đắc dĩ họ dương tên thất hứa.)
QT: (nói đùa cho HD thay đổi không khí) Ôi, Trời sinh ra Hoàng Dung mà còn sinh chi Dương tiểu đệ!
HD: Hứ! Quách ca, lần sau mình không cho hắn mượn chi cả.
QT: Anh biết rồi.
(Hồi tưởng..
DK: Quách Tĩnh, cho Khang mượn đi. Xứ em không có loại phi cơ này. Khi về triều em sẽ tâu phụ vương chế máy bay quang năng đường xa thiên lý.
QT: Nhưng máy này là để anh đi công tác, nhất là khi bất ngờ, không cần xăng mà vẫn chạy được đường trường…
DK: Em trả lại liền mà…
(hát tả oán)
“Cho em một ngày, một ngày thôi
Một ngày không có đêm vời vợi
Một ngày đôi chân, đôi chân không mệt mỏi
Đường về không có lá thu rơi…”
QT: (thương em, xiêu lòng) Thôi được rồi. Em học mấy bài ở đâu mà hát nức nở thế! Nhớ về sớm nhe, không thôi bị nhằn đó.
DK: Hoàng Dung hả? Em biết tánh bả mà. Đừng lo!
QT: Dương đệ à...
DK: Chi đó huynh?
QT: Ừm... chữ “bả”, trong tiếng mình nghe không được sang trọng... Em đối với Hoàng tỷ tỷ cũng nên có lòng kính nể.
DK: Dạ, em xin lỗi, em quen miệng với đám giang hồ...
QT: Chữ “đám” nghe cũng không hay...
DK: Trời, Quách Tĩnh khó quá! "Tình yêu dạo này vất vả thế!"
QT: Vất vả còn hơn vất đi! Em bây giờ thuộc về hoàng tộc rồi, ăn nói phải đàng hoàng chứ!
DK: À, phải rồi, em quên mất “bản lai diện mục” của mình há! Đúng đúng, em là con vua mà, nhất định phải có tác phong sang trọng!
QT: Đúng, em là con thiên tử, nhớ kỹ chưa?
DK: Ừm, nhưng làm sao để sang trọng? Trong cung của mẫu hậu, mấy ông thái giám đâu có dạy vụ này!
QT: Dễ lắm, muốn sang trọng, em chỉ cần tôn trọng!
DK: Tôn trọng? Mà tôn trọng ai? Tôn trọng em hả?
QT: Tôn trọng chính em. Tôn trọng người khác. Tôn trọng Trời Đất và thiên nhiên chung quanh mình.
DK: Trời ơi, nhiều quá! (lấy chai dầu Nhị Thiên Đường ra ngửi cho đỡ căng)
QT: Thì từ từ quen mà, sẽ trở thành ô-tô-ma-tít, nhúc nhích nó chạy liền!
DK: Ờ thôi để em rán Kentucky Fried Chicken!
QT: Trời đất, cái gì mà có gà chiên tàu hủ ky trong đó?
DK: Thì rán là chiên mà! Em nói để em rán!
QT: Đệ cứ giỡn hoài! Nghiêm túc một chút xem có được không?
DK: Dạ em rán...)
Kỳ tới: Dương Rán chừng nào trả máy bay?