Thursday, May 06, 2010

Cõi Thơ: Nhà thơ Hoàng Cầm đã lên hạc về Trời

Tôi xin phép dựng "Kiều Loan," cụ bảo cứ làm. 
Xin cắt vài đoạn khi dàn dựng, cụ cười ha hả: 
"Cứ cắt, đạo diễn là phải thế." ~ Hoàng Nguyên
Ảnh: Nguyễn Đình Toán

 Thi sĩ Hoàng Cầm và ái nữ, nghệ sĩ Kiều Loan (1997)
Ảnh: Nguyễn Đình Toán

 Nhà thơ Hoàng Cầm trong một lần về quê (2004)
 Ảnh: Nguyễn Đình Toán

Một lời cầu nguyện gửi người ra đi...

Văn nghệ sĩ có một chỗ đứng đặc biệt trong tâm hồn người Việt. Chúng ta yêu thơ, thích nhạc, và trân quý nghệ sĩ biết bao! Họ ban cho chúng ta những món quà tinh thần vô cùng cần thiết trong đời sống trần gian. Địa Cầu là một hành tinh đẹp, một phần nhờ âm vang của thi ca bàng bạc trong không gian và trong lòng người.

Nguyện xin thi sĩ Hoàng Cầm được an nghỉ nơi cõi Niết, sau một hành trình dài viếng thăm và mang món quà thơ đến cho Địa Cầu. Ông hưởng thọ 88 tuổi.
 
Nhà báo, nhà văn Nguyễn Việt Chiến, trên Thanh Niên Online:

"Nếu như thơ Trần Dần được coi như một ngọn Thi sơn của những ý tưởng lớn thì thơ của Hoàng Cầm hẳn phải là một trường giang thơ mênh mang cảm xúc. Ngoài bài thơ nổi tiếng 'Bên kia sông Đuống' đã đưa Hoàng Cầm lên vị trí sáng chói của thơ ca Kháng chiến, thì một số bài thơ viết trong khoảng ba chục năm gần đây đã khẳng định ông là một trong số ít những tên tuổi lớn của nền thơ cách tân đương đại. Hoàng Cầm có một ảnh hưởng khá lớn và thơ ông có một lượng bạn đọc đông đảo. Tôi coi ông là ngọn cờ đầu của trường phái duy mỹ trong thơ Việt ba chục năm qua. Phải chăng chính vì sự khơi nguồn mạch chảy của thơ từ những cảm xúc duy mỹ nên ông đã rung động được lòng trắc ẩn của người đời."

Ngẩn Ngơ
Thơ Hoàng Cầm

Đêm phương Bắc khi sao hôm nhẹ khóc
Hương tím em về đậu giữa trang thơ
Thả cô đơn gió xanh lùa mái tóc
Dìu em đi từng bước ấm sương mờ

Ngày em ngủ bến mi anh nắng đọng
Chiều em đi không quá một vòng tay
Tối em về gió ru em vỗ sóng
Trên ngực tròn hương tím thức đêm say

Bỗng giã biệt. Em không buồn khóc nữa
Trời phương Nam hối hả trận mê cười
Đài hương tím bỗng uốn hình nở rộ
Những bông gì chao chát rụng lung lơi.

Anh gió xanh tìm em đâu? - Sợi tóc
Đã sang mùa... Biền biệt những chiều mưa
Trong náo động đô thành xin gạn lọc
Tiếng trong ngần suối Bắc gọi em xưa

Nhiều nửa đêm chợt bồng bềnh giọng hát
Thoảng đài hoa tím đậu mắt treo ghềnh
Ta bật dậy và lạ lùng kinh ngạc
Ô hoa vàng! Quay úp mặt buồn tênh

Em thay tím vì phương Nam lửa đổ
Chiều nơi đây không lặn cõi sương lam
Hay bởi hồn xanh vụng về tuổi nhỏ
Để sắc vàng choáng ngợp cả nhân gian

Em không nói. Chiều nay không bông tím
Tiếng xe đời thét gọi giữa mưa sa
Gió nguyên hình. Đêm mê gì ngất lịm
Trăng Tây Hồ sao tuyệt mù xa.

Em không đến. Thế là anh đã ngủ
Ngậm hình êm lá ngọt tím môi chì
Em xa quá. Anh càng xa nữa
Cười ngây qua phố ngợ ngàng đi.

~ Thi tập "Mưa Thuận Thành"